New Post, New Year ^_^
Tôi từng có một lời nguyền là trừ khi giành giải nhất một cuộc thi nào đó, chứ không thì tôi không writeup gì hết. Nói gì thì nói, thằng về đầu tiên nói sao cũng được, nói sao cũng đúng, những thằng còn lại rồi cũng sẽ bị quên lãng mà thôi.
Tôi đùa đấy.
Cái blog một thời dễ thương này, bỗng dưng trở thành cái web chết, nửa năm không cất tiếng hân hoan, chẳng phải vì tôi hết cái để viết, mà chủ yếu vì tôi thấy không cần phải viết nữa. Thế quái nào mà trước giờ tôi cứ nghĩ mình vẫn còn trẻ, 9x thì là còn trẻ, rồi bỗng nhìn xung quanh, đứa này đứa kia cũng đã gọi tôi là anh cả rồi. Gặp đứa nhỏ nhắn thì sinh năm 94, mà gặp đứa cao to thì sinh năm 96. Thế cho nên, cái tuổi của tôi không còn được chú ý vì cái sự gọi là trẻ trung nữa, mà giờ người ta chỉ dành mỹ từ đó cho tụi nhóc kia thôi, cái tụi ở trên gọi tôi bằng anh ấy.
Còn về CTF, giờ nói như một bài rap ngày xưa tôi hay nghe, thì các team “mọc lên như cây nấm” vậy. Người đông, team đông, lăn xả nhiều. Hồi giữa năm 2013, tôi lúc đó có thể cày ngày cày đêm mà chẳng vì cái gì cả, trên xe bus có thể lôi quyển vở ra gạch gạch xóa xóa để làm một bài crypto của EMC. Nay thức đến 1h, 2h là đã bắt đầu suy nghĩ, nào là sáng mai dậy sớm sẽ thấy mệt, sáng mai dậy sớm sẽ thấy mỏi, sáng mai đến công ty sẽ nhận ra mình nông nổi và lỡ có ngủ quên thì rất có thể là bị đuổi.
Tôi ít mộng mơ hơn, ít bất chấp hơn, mặc dù nói thật ra thì vẫn chỉ là dạng “trái tim còn muốn yêu nhưng lý trí nó không cho phép”. CTF tôi thấy nó hay thật, nhưng nhiều lúc nó cứ đều đều quá, đánh đố quá, nên sinh chán. Lại cả, CTF bây giờ như một cuộc thi toàn vũ trụ, không phân hạng 1, hạng 2, hạng 3 như bóng đá (về thể thao tôi biết mỗi trò này), nên có cái cảnh là team mạnh thì nhất hoài, còn team chưa mạnh dẫu cố mãi cũng không gặt được thành quả. Kiểu như cho U19 VN đấu với Real ấy. Thua 10 trận còn đá tiếp được, chứ thua đến 99 trận rồi thì chắc cũng chỉ đá nốt cho xong, chứ niềm tin là cạn rồi.
Mà đó là nói về vụ thành tích, chứ về mặt học tập tôi nghĩ CTF có nhiều cái hay, không phủ nhận được. Đợt tôi đăng ký môn học chậm, trường đóng rồi, may nhờ một tẹo sách vở mảng Web mà qua được, rồi nay mới có thể ra trường. Tôi cảm ơn nhiều lắm. Công việc hàng ngày, có tí CTF trong đầu, cũng tự tin hơn hẳn. Tôi nghĩ nếu tự tin hơn thì chắc cũng đẹp trai hơn, cuốn hút con gái hơn. Như hôm trước có ông tôi thấy rõ là khù khờ, đùng một cái kêu cưới vợ, rồi giải trình ra chuyện tình cảm đến tầm gần chục năm. Kỳ diệu.
…
Vừa đi liên hoan về, người cứ lâng lâng, hơi hơi say. Chẳng biết là tôi có còn viết thêm bài nào không nữa. Chẳng biết tôi có còn thi được mấy giải CTF nữa. Tính tôi ưa nghĩ nhiều, sẵn đang miệt mài trong mớ cảm xúc, tôi viết lại vài dòng, lúc tỉnh rồi sợ ngại ngày ngại kia, không viết được, mấy năm sau thì quên mất. Là quên thật, tôi bị suốt.
Tôi rất cảm ơn anh **censored**, dù chả họ hàng gì nhưng bên tôi rất lâu, từ những ngày tôi không có gì cả, cho đến tận lúc tôi trắng tay. Rồi cả khi dìu dắt tôi vào **censored** (xong bỏ đó), tạo cơ hội cho tôi biết đến CTF. Có một giai đoạn tôi không hợp tính của **censored**, nhưng về cơ bản thì rồi cũng quen quen. FA có hai kiểu FA, một kiểu là người tốt, một kiểu là người xấu. Anh là kiểu người tốt, nhưng khá xấu.
Tôi rất cảm ơn tập thể **censored**. Cũng phải gọi là từng ăn nằm với nhau, kề vai sát cánh bên nhau mới đủ. Tôi còn nhớ như in lần đi team building của công ty, ngồi sau xe máy đứa bạn mà tôi vẫn lôi con **censored** ra check FB, chat chit loạn cả lên để theo dõi mọi người thi một giải CTF. Hồi đó tôi mê lắm, xin nghỉ team building để ở nhà thi mà không được, tối trước khi đi vẫn còn cố nhắn gửi mọi người… Hờ hờ hờ… ngày ấy sao mà đẹp quá.
Tôi rất cảm ơn tập thể **censored**. Giải ba **censored** đối với tôi có giá trị hơn giải nhất **censored** rất nhiều. Tôi luôn thừa nhận rằng chúng tôi chỉ có thể giành giải ba là cao, nhưng không thể nói dối rằng tôi không có gì hối tiếc. Tôi thực sự đã có thể có được một kết quả tốt hơn. Nhưng cuộc sống là vậy, quá khứ luôn có vài hoạt cảnh khiến chúng ta muốn quay về và thay đổi nó. Chim sẻ từng đổi nick thành “Giải ba Thái Nguyên” sau khi không thể vô địch, chắc tôi cũng đổi sang “Giải ba **censored**” luôn. Ôi, mới đó mà tôi đã yêu Chim sẻ được gần 5 năm rồi T_T
…
Nếu hỏi tôi trong suốt chặng đường CTF của mình, kỷ niệm nào là đẹp nhất, thì tôi nghĩ đó là giải **censored** **censored**. Cuộc thi này chắc ít người để ý, ít người quan tâm, nhưng đối với tôi, đó là những ngày được đắm chìm trọn vẹn trong nó và rồi nhận được kết quả xứng đáng. Một cuộc thi quyến rũ, những bài thi kích thích (trừ vài bài tương đối gồ ghề, nham nhở) cùng một giải thưởng nhỏ xinh. Tôi từng ao ước sẽ tổ chức được một giải CTF cho các bạn thuộc hạng 2, hạng 3 (tức không phải hạng 1), đề thi dễ thương, có giải thưởng, có tiền, có cúp, có giấy khen. Mỗi cái một chút thôi, nhưng là một người từng đi thi, tôi biết nó có sức khích lệ lớn lao lắm. Xin được giữ ước mơ này lại cho các thế hệ đời sau, dù chắc là cũng không còn mấy cơ hội để được gọi tên nhau…
…
Good game, well played. Chẳng mấy mà đã tới lúc phải tính đến những chuyện khác rồi. Cảm ơn CTF vì tất cả (giải thưởng) nó đã mang lại cho tôi. Xin chúc cho những người từng là đồng đội của tôi gặt hái được nhiều thành công hơn nữa, bay thật xa, xa, xa hơn nữa…
“Anh không buồn vì mọi thứ, nhưng anh sẽ buồn vì mất em
Anh chỉ hối tiếc vì ngày đó… sao không nắm lại mà phải buông…”
Chúc anh luôn mạnh khỏe và thành công trong cuộc sống. Nhờ anh mà em có thêm động lực với CTF. Cảm ơn anh nhiều lắm :))
Anh cảm ơn em.
Nhìn cách nói chuyện với tên nick của em là anh biết em đẹp trai lắm. Rảnh thì rủ anh solo nhé ^^
Đã hai mùa lá rụng, giờ anh đang nơi đâu ?
“Giờ anh vẫn vậy, anh vẫn là anh của mọi ngày… không đổi không thay…” xD